Ngọc Trinh kéo chiếc Valy bước ra sảnh nhà ga Tân Sơn Nhất. Trước mắt nàng, cả một không gian thoáng mát trải dài - thành phố đẹp quá.
Đứng sát cột số 10, anh tài xế xe Uber nét mặt rạng rỡ, trên tay cầm một bó hoa tươi thắm đứng đợi sẵn.
- Em vừa đặt chuyến xe về Hoàng Văn Thụ?
Thoáng chút ngỡ ngàng mà anh tài xế vừa đẹp trai, vừa lịch sự. Có nhầm lẫn gì chăng?
-. Em là Ngọc Trinh, người mà biết bao cô gái ước ao có làn da trắng, là khát khao của bao chàng trai, trong đó có cả anh nữa, chuyến xe này có 25k thôi - xin mời em.
Mới có mấy năm xa quê hương mà đất nước có nhiều đổi thay.
Nàng nhớ ngày nào ra sân bay, cũng chuyến xe 25k mà gọi hoài chả có bác tài nào thèm nhận. Mãi may sao, có bác tài chịu chạy với vẻ mặt lạnh như tiền, chưa kể gần tới sân bay kẹt cứng, hành khách sợ lỡ chuyến bay kéo valy chạy như vịt.
Trong nhà ga, không khác gì cái chợ, rất bát nháo, mỗi ông an ninh sân bay miệng ngậm còi, mạnh ông nào, ông nấy thổi.
Chia sẻ suy nghĩ của mình, nàng được anh tài xế lịch sự trả lời:
- Bây giờ đất nước mình thay đổi rồi, khách hàng giờ đây hơn cả thượng đế nữa. Công ty chỉ thu phí dịch vụ có 10% thôi, 10% còn lại khuyến khích tài xế mua hoa tặng khách hàng.
Nàng Ngọc Trinh gật gù, hóa ra là như vậy và hỏi thêm " chắc xăng dầu rẻ lắm anh nhỉ? ".