Thứ Ba, 22 tháng 6, 2021

Sài Gòn - những ngày tháng cũ


Đã lâu lắm không còn chụp hình dịch vụ nữa. Cầm chiếc máy nikon cùng với chiếc ống kính trị giá trên trăm triệu mà không tự tin – chụp ảnh chậm như vậy thì có mà chết đói, phải bấm máy thật nhanh. Có chụp lố cả trăm tấm cũng không có vấn đề gì
Mới thấy cuộc sống bây giờ gấp gáp quá, chụp ảnh bây giờ khác xưa quá nhiều
Ngày trước công việc chụp ảnh khó khăn hơn
Cuốn film 36 kiểu bạn phải nối đầu film để có thể chụp được 39- 40 kiểu
Đánh giá 1 ông thợ chụp chuẩn dựa trên dây film, chụp có đều tone hay không
Chụp ảnh buổi tối còn phức tạp hơn, đèn flash yếu cộng với film quá đát là tai họa cho dân chụp dạo, mở khẩu độ lớn quá hình sẽ bị mất nét. Cách xử lý đơn giản và hợp lý nhất là chỉ chụp nữa người và nên cho khách hàng đứng sát vào bức tường của nhà thờ hoặc đứng trước bụi cây trúc đào được trồng ở 4 góc của công viên tượng Đức mẹ
Với ánh sáng phức tạp vẫn phải đều tăm tắp. Dư sáng là mất chi tiết, còn tấm ảnh thiếu sáng nhìn nhờ nhờ rất khó chịu
Để ra được 1 tấm ảnh đẹp giao cho khách còn phải phụ thuộc rất nhiều vào bộ phận hậu kỳ
– Khâu tráng film, không bị vỡ hạt, dây film phải vừa đủ không non quá mà cũng không được già quá
– Khâu rọi ảnh giúp thợ ảnh bố cục lại . Ông thợ giỏi phải dùng tay che chắn ánh sáng để có được tấm ảnh vừa ý, có thể gọi là bàn tay phù thủy
Cho nên bắt buộc thợ chụp khi bấm máy đã phải bố cục tấm ảnh phải chuẩn , không thể trông chờ vào 2 khâu trên. Sui xẻo lắm, khách bị nhắm mắt, khách không lấy hình là bị lỗ vốn – lúc này lại phải cậy cục thợ sửa ảnh mở mắt cho khách
Ca nào khó quá thì cho khách đeo một cặp kính đen, gặp khách hàng dễ tính không sao, vô phúc mà gặp khách hàng khó có khi còn bị chửi cho te tua
Ngồi trên nhà thờ hóng khách mãi cũng chán. Trong khi thị trường nhiếp ảnh ngày càng sôi động
Mua bán, sang tay, cò, môi giới là những từ rất xa lạ với dân miền bắc nói chung. Như là mình đang làm một việc gì không phải
Tuy nhiên ở đất SG này điều đó rất tự nhiên, anh có thể mua một thùng film, hộp giấy của ông A và ngay lập tức sang lại cho ông B ăn chênh lệch rất tự nhiên
Những ngày không đi chụp ảnh, tôi thường lang thang suốt ngày trên con đường Đồng khởi, Lê lợi, Ng Huệ
Không khó khăn gì để nhận biết dân Bắc vào Sg có nhu cầu bán những vật tư ngành ảnh. Giá cả mỗi nơi mua một kiểu, buổi sáng chỉ cần chạy 1vòng N Huệ là có thể biết giá họ thu vào bao nhiêu . Dân Bắc vốn dĩ đa nghi nhưng gặp 1 đồng hương người HN như tôi là họ tin tưởng ngay
Cửa hàng 120 Đồng khởi còn có một cửa hàng mua bán vật tư ngành ảnh _ cửa hàng này là cửa hàng có tầm cỡ của Tp. Hồi đó nhu cầu mua bán, tiêu thụ rất mạnh . Dân ở miền Tây, miền Đông cũng phải lấy hàng từ Sg
Chị Tuyết lúc này là cửa hàng trưởng. Tôi thường xuyên qua chơi, chuyện trò với chị mà mắt láo liên không bỏ qua bất kỳ khách hàng nào có nhu cầu mua bán mà cửa hàng không đáp ứng được
Một hôm đang đứng trong cửa hàng thì có khách mang một chiếc máy ảnh thuộc loại cổ lỗ sĩ vào ngơ ngác, ngại ngùng ngỏ ý muốn bán. Cửa hàng tất nhiên là không thâu vào rồi, tôi buột miệng nói vui với khách nên mang ra chợ đồ cổ có khi bán có giá, ông khách có vẻ ngượng ngập đi ra
Anh Tính bỗng đâu đi ngang qua hỏi khách còn những gì để bán. Hóa ra ông khách sắp xuất cảnh, cần bán khá nhiều món đồ
Anh Tính mắng cho một trận về cái tội lanh chanh không biết tôn trọng khách hàng. Trong buôn bán là một nghệ thuật có những điều bất ngờ một thằng ngố như tôi không dễ gì mà nắm bắt được- một bài học làm tôi nhớ mãi
Ngoài nhu cầu chụp ảnh thì nhu cầu học chụp ảnh cũng rất phát triển, có bạn thanh niên còn tâm sự: thay bằng dẫn người yêu đi chơi hay đi ăn nhà hàng tốn kém thì dẫn đi chụp ảnh vừa rẻ tiền vừa có ý nghĩa
Không có gì thú vị hơn tự mình chụp ảnh cho người thân, tự tay mình tráng film rửa ảnh
Nhu cầu hóa chất ngành ảnh cũng phát triển
Nhân một hôm, tình cờ cafe với mọi người ở đường Đông Du. Chú Cảnh là một người thợ rọi hình cực giỏi của Cty gợi ý nên có cách phục vụ nhu cầu tráng rọi ảnh của khách hàng
Tại sao mình không làm được ?
Trong khi không phải ai cũng biết công thức pha 1lít thuốc rửa ảnh
Lập tức tôi mua hàng ký hóa chất về sản ra thành từng bịch giống như những bà hàng tạp hóa mua bột ngọt AJinomoto bán lẻ cho những người nghèo
Buổi tối chỉ một loáng là tôi đã sản xuất được vài chục bịch hóa chất rửa ảnh pha cho 1lít nuớc
Hàng ngày, tôi đạp xe đi ký gửi ở hàng chục cửa hàng nhiếp ảnh trong thành phố
Có lẽ khối người bạn của tôi cũng nhiều lần phải dùng sản phẩm này
Kết quả thật không ngờ. Cái trò tưởng đơn giản này nó giúp cho tôi thu nhập phủ phê trong nhiều năm liền
Cứ như vậy, tôi say xưa với những công việc kiếm sống, tồn tại ở Sg mà quên đi rằng mình cần phải học để làm những công việc tốt hơn
Điều ân hận lớn nhất là không chịu học ngoại ngữ, mặc dù biết mình có năng khiếu
Tôi tự bằng lòng với công việc, dễ dãi với bản thân
Khốn nạn nhất đến bây giờ tôi vẫn vậy
Có thể là hình ảnh về Bui Van Mui và Đăng Bi, mọi người đang đứng, xe môtô và xe đạp

  Viết bình luận... NHẬT KÝ XUYÊN VIỆT Chuẩn bị Trên mạng có bài " Đọc được topic này vừa vui, vừa tiếc. E chỉ có 1 ước mơ trước khi lấ...