Đường phố Sài gòn cuối năm trở nên đông đúc, chật hẹp. Những ngày này, con đường đẹp nhất - con đường dẫn vào sân bay cũng kẹt cứng.
Phải về nhà thôi, mệt mỏi lắm rồi .
Từ đầu đường Trường sơn xinhan phải để rẽ vào đường Phổ quang.
Cố gắng tránh một chị lớn tuổi đi loạng quạng trên đường. Rõ ràng mình đi chuyến rất chậm, chả hiểu chị ta đi thế nào đầu chiếc xe đạp chạm vào đuôi của xe và ngã xuống đường
Xuống xe hỏi thăm
Chị ta ngồi bệt bên lề buồn bã nhìn chai rượu bị vỡ đang chảy lênh láng trên mặt đường
Chị nói mới mua ở siêu thị, chai rượu hơn triệu bạc để về cho thằng con biếu xếp nhân mới xin được việc làm
Cũng có một chút cảnh giác - không phải lỗi của mình, lỗi hoàn toàn ở chị
Nhưng nhìn nét mặt khắc khổ của chị mà không khỏi chạnh lòng, không một chút nghi ngờ.
Vét sạch túi còn hơn 500 k đưa chị rồi an ủi:
Thôi cũng may, người không sao, xe không sao. Chị cầm đỡ vậy
Chạy xe về, đầu óc cứ phân vân không biết mình xử lý như vậy có đúng không
Dù sao cũng tiếc - cả một ngày chạy xe
Sáng nay cafe với mấy ông bạn. Kể lại câu chuyện hôm trước, cả bọn cười bò :
-- Ông bị chúng lừa rồi, câu chuyện này xưa lắm