Những tối đạp xe lang thang khắp thành phố tôi không thể nào nguôi nhớ về Hà Nội
Có mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đây càng làm tăng nỗi nhớ
Sài Gòn đối với tôi vừa thân thiết vừa xa lạ. Nó giúp cho tôi có công việc làm nhưng đến khi rảnh rỗi như hôm nay lại rơi ngay vào cô đơn
Đứng nhìn dòng người tấp nập trên đường Đồng Khởi, tôi hiểu mình không thuộc về họ,
Đợt đối tiền ngày 14/9 năm 85 đã làm cho tôi sạt nghiệp. Cầm mấy chục bạc trong tay, ra chợ An Đông mua được bộ quần là gần hết tiền, ăn bát phở đưa tờ 50 đồng, ông chủ tiệm không đủ tiền thối phải biên giấy nợ, hẹn bữa sau ăn bù
Cả Sài gòn châng hửng!
Có lần anh Hải là chủ của hàng ảnh 70 Quan Thánh có việc vào Sài Gòn ghé cửa hàng 35 Đồng Khởi, nơi tôi làm bảo vệ chơi. Nhìn cái cảnh tôi sống và công việc chả ra làm sao là hàng ngày vác máy ảnh, làm nghề chụp ảnh dạo trên nhà thờ Đức Bà mới cười bảo: “Công việc làm thuê của chú hết đời cũng chỉ đủ ăn thôi, ra HN sống đi, HN bây giờ khác trước rồi”
Lại nhớ 1 câu của anh Nhàn có nói trước khi vào SG: “Một thằng vô tích sự như mày chả làm được gì nên hồn, thôi cố mà làm giầu em ạ”
Có lần cũng nói với anh Đoàn CôngTính : “Em thấy mình chả làm được trò trống gì”
Anh mới gạt đi : “Đến anh gần hết đời rồi nổi tiếng khắp thế giới mà còn chả được việc gì. Thôi cứ bình tĩnh mà sống”
Có lẽ mình vô tích sự thật , múa may quay cuồng hoài mà vẫn chả ra sao
"Tay không giờ lại vẫn hoài tay không
Mộng làm giọt nuớc ôm sông
Sông không ôm được tơ lòng gió bay"
Quay về HN sống ư?. Sợ lắm, chất Nam bộ đã thấm vào người mất rồi
Đi xuất khẩu lao động có lẽ hợp với tôi.
Những ngày này, ở HN có phong trào sang nước ngoài lao động
Bộ đội xuất ngũ như tôi được ưu tiên
Bán sạch máy ảnh, đèn flash tôi lại xách balo trở về HN
Ngày đấy đi tàu hỏa khổ sở hơn bây giờ nhưng vui hơn nhiều. 3 ngày 3 đêm mới ra tới Hn
Giống như đi phượt vậy, vui lắm.
Mang tiếng là tàu khách thống nhất nhưng không khác gì tàu chợ, khách giăng võng vào thành ghế hoặc trải áo mưa nằm la liệt trên sàn tầu
Tàu chạy đã chậm, lại đỗ hàng chục ga để tránh nhau. Trên tầu như một cái chợ, qua mỗi ga tàu đỗ lại hàng tiếng
Dân địa phương họ tràn vào ga, leo lên tàu rao bán hàng hóa, thức ăn nhộn nhịp
Được thưởng thức những món ăn của từng địa phương cũng là một cái thú
Huế có món bún bò cay trào cả nuớc mắt
Tông Lào, kẹo mè xửng được các cô gái Huế rao bán nghe ngọt lịm
Quảng ngãi có món gà, cháo gà rất ngon
Tệ nạn cũng đầy, khi đoàn tàu sắp chuyển bánh, lập tức có cả chục người bê mâm trên đó có những con gà béo ngậy , khách trả giá nào cũng bán, đưa tiền xong kéo cổ gà lên, hỡi ơi thân gà ở lại mà đoàn tàu đang từ từ chuyển bánh….
Trên phường Thụy khuê có nói với tôi rằng có nhiều đợt đi xuất khẩu lao động, sang các nuớc Nga, Tiệp, Hung, Đức nhưng phải chờ và gợi ý rằng nếu tham gia công tác của phường thì khả năng được đi nhanh hơn
Tôi được bổ xung vào đội trật tự của phường, làm công việc mà người dân cực kỳ căm ghét. Hàng ngày đạp xe đi rảo khắp hang cùng ngõ hẻm của phường, xem có nhà nào đổ gạch, cát, đá dù là xây chuồng lợn – có nghĩa đang xây dựng trái phép là gây khó dễ
Từ 7 đến 8 giờ sáng phường giao cho 1 xấp vé trị giá 1ngàn đồng để lên chợ Tam đa thu thuế chỗ ngồi để thêm thu nhập cho phường
– Bà bán thịt lợn 3 ngàn
– Ông xe thồ bán rau 2 ngàn
– Mấy bà bán rau muống, hành tỏi 1ngàn
Bà bán thịt lợn tôi xé 2 vé rưỡi, ông xe thồ tôi xé vé rưỡi .v.v.v…
Xong việc, tôi lại có mấy ngàn, rủ chú em Sơn cụt lên quán ông Viên đầu chợ Tam Đa uống cafe, nghe nhạc Văn Cao
Những năm 70-80 của thế kỷ trước, các bạn trẻ ở HN và nhất là các bạn gái chắc đều biết đến cửa hàng nhiếp ảnh 70 Quan thánh. Rảnh rỗi, mà cũng không còn lựa chọn nào khác, nên tôi xin làm cho anh
Công việc rất nhiều, 1 mình anh làm bằng cả 1 cửa hàng của tôi ở Sg. Từ khâu chụp ảnh, tráng phim, rọi hình, chụp đám cưới. Anh kỹ tính lắm, ban đầu công việc của tôi là rửa ảnh tráng film, sau thấy tôi chụp ảnh cưới cũng được nên cũng giúp anh được nhiều
Thời đó ở HN chưa có film màu. Mà nhìn ảnh trắng đen mãi cũng chán, nên anh bày cho tôi cách làm ảnh nâu – cách làm này rất kinh tế . Những hộp giấy ảnh quá thời hạn sử dụng giá rất rẻ . Độ nhạy không còn cao, rửa ra ảnh sẽ bị vàng ố
Chỉ cần dùng cyanua tẩy cho sạch rồi cho lại vào thuốc hiện, ảnh sẽ chở thành một màu nâu nhìn cũng lạ mắt
Chị Đường, vợ anh quý tôi lắm. Sau khi thanh toán tiền công bao giờ cũng dúi thêm tiền bảo đưa cho mẹ
Chị còn bảo cứ ở Hà Nội, không cần phải vào SG nữa, để chị kiếm cho một cô vợ
Ôi trời ơi! Giá mà tôi đồng ý nhỉ …..