- Ngày còn đi học, Cô giáo không hài lòng khi bài văn tả dòng sông quê em. Hắn không tả con sông thơ mộng như sông Hương, sông Cầu. Con sông Tô lịch đen thui, đầy rác rưởi được hắn đem lên trang giấy
- Hàng ngày đi trên đường phố Sài gòn hắn vẫn tưởng đang lang thang trên những con đường ở Hà nội phảng phất mùi hoa sữa nồng nàn. Còn đi trên những đường Hà nội hắn lại nhớ những con đường rợp lá me bay Ở Sài gòn
- Người Sài gòn bảo hắn nói đặc giọng Hà nội, nhưng mấy ông honđa ôm ở Hà nội sẵn sàng bắt chẹt hắn bởi giọng nói miền nam
- Bà con hàng xóm cười bò ra không thể tin khi hắn nói làm nghề chạy xe tải. Tướng hắn phải là chủ tịch mới đúng
- Hắn chụp tấm hình cây cầu, người ta lại bảo đám mây rât đẹp đang bay. Tấm ảnh bình minh bên sông, người xem bảo với hắn cảnh hoàng hôn thật buồn
- Bạn bè hỏi thăm, hắn nói đang chạy xe cho Cty đa quốc gia, nhưng trong túi chả bao giờ có tiền. Ai mà tin được
Dịch covid19, khách hàng không có, ế sưng mỏ, mà có chạy xe thì lỗ tiền xăng, rồi quán xá đóng cửa, phải ngồi nhà.
Hát chăng?
- Vừa mới cất lời “Tôi xa Hà Nội năm lên18 khi vừa biết yêu :”
Lập tức bà vợ nhẩy tọt vô họng mát mẻ – gớm, yêu sớm thế! Hơi quê rồi nha
- " Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn".
Bà vợ cũng không tha: " ông mà léng phéng với con mẹ bán cafe đầu xóm là tôi ...Cắt"
- Tắm chó cũng không xong, bà vợ lại nhắc, lần nào ông tắm là chó bị ốm
- Rửa bát lần nào không vỡ thì cũng sứt mẻ – ôi trời, có ông chồng vô tích sự
Không lẽ mình vô tích sự thật!
Nhìn bầu trời xanh trong, nước mắt hắn bỗng tuôn rơi lã chã - có ai vô tích sự giống hắn không?