Cô em mở cửa bước lên xe mà vẫn còn huýt sáo.
Ồ chắc em đang rất vui đây!.
Giữa dòng người xuôi ngược trên đường, được đồng hành với 1 em gái yêu đời, giống như đang nhận được món quà không dễ gì có được.
Rồi em lại nhè nhẹ cất giọng hát – một bài hát quen thuộc của nhiều năm về trước.
“Bạn thân ơi cố gắng yêu thương đời
Dù đời không yêu ta” …
Lời bài hát buồn, đổ vỡ, cô đơn nhưng không thất vọng.
” Ngày nào bầu trời còn mây bay
Lòng ta vẫn thấy thương người
Dù đời còn gặp nhiều chông gai
Trọn đời vẫn cứ đi đi hoài”.
Rồi dường như sực tỉnh, cô em hỏi: ” em hát có được không anh? ”.
"Tất nhiên là được - anh chưa bao giờ được nghe khách hàng hát trên xe của mình mà lại hay mà lại tâm trạng như vậy".
Rất hồn nhiên, cô em quay qua đề nghị: “Anh hát cho em nghe một bài gì đó được không ”
Không nhịn được cười trả lời em:” Rằng anh không thể hát trong lúc lái xe, nhưng anh có thể làm được nhiều… việc khác …hay lắm... ”
– Việc gì vậy hả anh?
– À đại loại như nếu em có bị đau bụng anh có thể… nhổ răng .v. v. v.
Chia tay cô em khách hàng thật vui
Vẫn nghe văng vẳng lời bài hát:
"Dù đời chỉ yêu gian dối
Dù đời cay đắng như vôi…".