Thế là anh tỉnh cơn say
Thế là em chịu đắng cay một đời
Thế là thuyền vẫn chơi vơi
Thế là đã hết một thời bến mơ.
Lại nói chuyện về chú em tài xế Uber. Sau khi để lại đôi dép còn tốt trên bờ hắn lao mình xuống sông Sài gòn.
Hắn được binh tôm tướng cá đưa đến Long cung.
Sau khi trình bày lý do, cuộc sống trên trần gian của hắn khó khăn quá, chạy Uber không đủ sống.
Rằng hắn cày đầu tắt mặt tối, đi sớm về khuya, vợ không nhớ mặt chồng, chó không nhớ mặt chủ.
Rằng nợ ngân hàng thúc vào đít hàng tháng. v. v.
Rằng nghe nói chạy xe Uber dưới Long cung cũng khấm khá. Khách hàng Long vương lịch sự, lương lậu cũng ổn.
Long Vương nhìn hắn rồi đập bàn quát: " Hoang đường, nhà ngươi tưởng dưới này dễ sống chắc".
Hắn được đưa tới đội xe Uber của Long cung.
Hàng ngày đưa đón mấy mụ tôm tép đi chợ, đưa mấy chú cá quả đi mánh mung, dù cho xe của hắn cứ đổ nước sông mà chạy cũng chả ăn thua. Lâu lâu lại bị mấy chú cá vàng dừng xe xin chút tiền mua bánh mì...
Hắn nghĩ cứ làm thế này đến chết vẫn không trả hết nợ. Mà, mà chết rồi thì làm sao chết được nữa nhỉ!?.
Chỉ có sống ở trần gian mới có cơ hội... được chết
Chết đâu có dễ như vậy - ngân hàng nhà nước đời nào tha cho hắn.
Ngân hàng long cung, ngân hàng địa phủ dẫu có can thiệp giúp cũng vô vọng.
...............................................................
Duyên nợ chưa hết.
Hắn bị trả lại trần gian để tiếp tục chạy Uber.
Khốn nạn cho hắn, vốn biết bơi nên chỉ được uống ít nước sông. Hắn nổi lều bều trên mặt nước rồi tự bơi vào bờ.
Đau đớn nhất là lúc quay lên cầu Bình lợi kiếm lại đôi dép.
Hỡi ôi! thằng chó chết nào lấy mất CMN rồi.