Sau này để ý tôi thấy trong các buổi họp mặt, không cứ của đám học sinh Ba Đình, các bà, các cô thường chiếm đa số , một kiểu “âm thịnh dương suy”.
Đám Cựu học sinh Ba Đình phương Nam cũng ở trong tình trạng này.
Ngoài những nhân vật cộm cán nổi bần bật như chị Đồng hổ báo, em Lệ "Xồn" thủ lĩnh năng động, chị H.Ương xinh đẹp, chém gió phần phật, còn có một bà chị khiến mọi người phải chú ý.
Chị rất nhẹ nhàng, lặng lẽ. Thoạt nhìn chị rất trẻ vì vóc người nhỏ nhắn, nụ cười có phần bẽn lẽn, nhìn kỹ hóa ra chị còn trẻ hơn nhiều so với quy định!
Cũng giống như bất kỳ các bà, các cô, gặp nhau không bao giờ quên màn chụp ảnh kỷ niệm, cúng "phây". Gặp nhau, ngắm nhau, khen nhau nức nở - Nghe mát hết cả ruột.
Trong khi chị Đồng luôn diễn những pha khó đỡ, thì em Thơ trưng ra đặc sản "Cười", em Lệ thì vừa ngáo ảnh, vừa ngáo chụp. Chị Ngơ ngác của tôi thì lại bảo chỉ muốn lưu lại cho riêng mình mà thôi. Chị luôn duyên dáng dịu dàng trong tà áo dài thướt tha.
Trong một lần tụ tập ở nhà chị Ngơ ngác bên quận 7, lần đầu tiên chúng tôi được chứng kiến sự đón tiếp nhiệt tình, chu đáo của gia đình anh chị.
Đến tiết mục văn nghệ văn gừng, chúng tôi chuyển sang một trạng thái khác hẳn!
Chị Ngơ ngác của tôi không còn “ngơ ngác” tẹo nào nữa, chị hoà vào cuộc vui hết mình.
Chúng tôi được nhìn chị múa, chị diễn, từng bước chân của chị uyển chuyển nhẹ nhàng đẹp như một tiên nữ Apsara, khi ấy chúng tôi chỉ còn biết ngắm nhìn - Thần tiên tỉ tỉ là đây chứ đâu!
Chị Ngơ ngác, khiêm nhường là vậy, đấy là duyên thầm trời ban cho chị!
Đọc những bài viết của chị trên trang Trường mới thấy chị cũng có một thời quậy phá kiểu học trò thật đáng yêu. Chị chả ngơ ngác chút nào, chúng tôi như có mặt trong từng câu chuyện của chị. Chị chả quên gì cả, từng chi tiết sống động chị đều nhớ như in.
Qua những câu chuyện chị kể, tôi hay hình dung ra một cô bé loắt choắt nghịch ngầm như cậu con trai.
Câu chuyện bấm chuông phá nhà người ta của chị, khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh cô bé có khuôn mặt trái xoan ngơ ngác đến vô tội!
Những câu chuyện kể thật hay, cuốn hút. Câu chữ duyên dáng như người!
Sao trường Ba Đình lại có những người tuyệt vời như chị nhỉ!
Tại sao lại bảo chị Ngơ ngác? Đám cựu học sinh Ba Đình giờ đây nhiều người đã lên ông lên bà. Chuyện quên quên, nhớ nhớ chả phải của riêng ai, nghe chị nói chuyện rằng mình chả nhớ gì, chả biết viết gì, rồi nhìn khuôn mặt rất đỗi "ngây thơ" của chị, chúng tôi còn ngơ ngác hơn chị nhiều.
"Nhà văn" "ngơ ngác" Phương Minh
Cứ như Tiên nữ Thiên đình xuống chơi"
"Chị tôi Ngơ ngác như Nai
Tại sao không biết "Ai" xinh nhất trường
Đã hiền dịu, lại khiêm nhường
Bầu ngôi Mẫu hậu của trường....là em".